Tự-thán Ta : chiến-sĩ đã quên mùi súng-đạn,
Ta : văn-hào nhưng chán chuyện văn chương.
Là chính-khách, ta thạo nghề mua-bán,
Là thương-gia, ta quen việc chính-trường.
Khi đất nước còn trong tầm tay với,
Ta nhởn-nhơ hưởng lạc-thú thê-nhi,
Tiếng kèn Quang-Trung nghe xa vời-vợi,
Hận Trưng-vương sông Hát vắng câu thề...
Lúc mắc bận lên rừng tìm gỗ quí,
Khi mải lo xuất-ngoại kiếm kim-cương.
Xây biệt-thự bằng tiền trong công-quĩ.
Lập đồn-điền với lính cậu, không lương,
Ngoài biên-ải, súng từng đêm rộn-rã,
Giặc điên-cuồng đang phá nát Quê-hương.
Người lính biên-khu nhớ nhà, buồn-bã,
Thấy cô-đơn lạc-lõng giữa sa-trường.
Nơi thành-thị, cảnh nồi da xáo thịt,
Các cụ-dân bận chia thịt với xôi.
Đi đêm xong miệng-ồn im thin-thít
Vui cả làng, mặc chú cuội thò đuôi.
Giữa thị-thành và địa-đầu chiến-tuyến,
Một khoảng chân-không cách-biệt bao-la.
Hy-sinh mấy cũng tan theo bọt biển,
Kẻ đắp xây, người phá nát sơn-hà.
Giặc đến nhà...ta ngần-ngừ... chẳng đánh,
Đất nước chung, trách-nhiệm những ai-ai...
Quốc-gia hưng-vong, sất-phu hữu trách,
Ta trượng-phu, nên nhẹ hẫng hai vai.
Nỗi lo-sợ bàng-hoàng chợt kéo đến,
Khi xuân tan, giông-bão đổ lên đầu.
Thoát thân ư ? Chỉ một đường ra biển,
Mọi giai-tầng xã-hội dẵm lên nhau.
Giấc mơ Quang-trung tan theo mây khói,
Nửa cuộc đời gây-dựng bỗng tay không.
Ta từ đây theo sóng đời trôi nổi,
Trên đất người, ta lê bước lưu-vong.
Nửa đời trước chưa làm gì cho nước ,
Nửa đời sau đành lưu-lạc tha-phương.
Không lẽ ta : trọn đời vô Tổ-quốc ?
Hay trọn đời là kẻ thiếu Quê-hương....?
Nguyễn Tường-Vân
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment