Friday, May 15, 2009

Thế Chiến-quốc

Những đêm thâu ẩn mình nơi xứ lạ,
Ta đã từng dằn-vặt bởi đau thương,
Ta từng nghe vạng vọng tiếng Quê-hương,
Việt-Nam vẫn trầm-luân trong máu đỏ...

Cả giống-nòi bị một loài ác-thú,
Dùng bạo-quyền cướp của, hiếp nhân-dân.
Dùng chiêu-bài đổi mới với canh-tân,
Bán từng mảnh đất vàng cho ngoại khách...

Những mảnh đất từ mồ-hôi nước mắt,
Bị cắt dần đem hiến cho ngoại bang.
Bọn đảng-viên sống phè-phỡn giàu sang,
Mặc dân chúng càng ngày càng đói khổ.

Lấy máu dân nhuộm thành màu cờ đỏ,
Cướp của dân tô đắp ụ sao vàng.
Dùng bạo quyền như ác thú, sài lang,
Không cần biết đến tương lai dân tộc.

Ta thùơng có những đêm dài thao thức
Nỗi xót xa đến tận đáy tâm can.
Những mong chờ ngày giằng lại giang-san,
Ðem no ấm tự do cho dân tộc.

Ta phải về một ngày mai, Tổ-quốc
Dưng lại cờ vàng, nuôi lại niềm tin.
Xây lại đền-đài lăng-miếu linh-thiêng
Làm sống lại tiềm-năng dòng-giống cũ.

Ta phải về, về trong lòng đất Tổ
Ðem tâm-tình viết lịch-sử mai sau.
Lấy trí-nhân chuyển-hóa lũ ma-đầu
Xây dân-chủ trong khung trời pháp-trị.

Ta phải về, về với lòng đất Mẹ,
Với Yêu-thương tràn-ngập khắp phố-phường.
Phá nhà tù, xây lại những miếu-đường,
Vang tiếng hát giữa sân trường áo trắng.

Người tuổi trẻ vùi đầu bên tấm bảng,
Lấy học-hành làm Hạnh-phúc Tuổi Xanh,
Ôm-ấp tương-lai như bạn tâm-tình,
Lấy kiến-thức làm vinh-quang non-nước.

Ta phải về, không người sau kẻ trước,
Nhưng sắp hàng ngang cùng lúc bước rạ.
Thanh-niên ơi, mau tiến lên dưới cờ !
Dẹp Giặc Đỏ, xây-dựng bờ-cõi Việt.

Nguyễn Tường-Vân

No comments:

Post a Comment